Liệu có cơ hội nào cho sinh viên ngành xã hội đậu học bổng của một Tập đoàn công nghệ kỹ thuật? Và mình đã nhận được những gì bên cạnh khoản hỗ trợ 30 triệu cho năm học vừa qua khi trở thành sinh viên nhận học bổng của Tập đoàn Panasonic năm 2022?
Mục lục
Tâm thế
“Quá khó rồi”
Ngày mình biết đến học bổng panasonic trong cơn điên cuồng tìm hiểu thông tin về tất cả các học bổng ngắn hạn lớn nhỏ trong nước, trong đầu chỉ hiện lên 3 chữ, là “quá khó rồi”:
Khó một: học bổng mở đơn cho sinh viên toàn quốc, mỗi năm số lượng hồ sơ gửi văn phòng học bổng nhận được lên đến hàng trăm (hôm làm lễ mình mới biết năm của mình thì có tổng 350 hồ sơ được gửi về từ sinh viên ở 65 trường đại học trên cả nước). Số lượng sinh viên được nhận học bổng chưa bao giờ hơn con số 20, tìm hiểu tới đây, mình thấy những gì mình làm được nhỏ xíu bằng hạt đậu
Khó hai: học bổng có 2 giai đoạn là giai đoạn tuyển chọn (bằng hồ sơ) và giai đoạn phỏng vấn; phỏng vấn tiếp tục chia ra là phỏng vấn lần 1 và phỏng vấn lần 2. Mình cũng không phải là sinh viên thuộc khối ngành ưu tiên của học bổng (mình học báo chí, còn ngành ưu tiên của học bổng trong nhiều năm là kỹ thuật và kinh tế). Tìm hiểu tới đây, mình thấy những gì mình làm được không phải là hạt đậu, hạt đậu còn lớn quá, mình chỉ là hạt cát thôi
Nhưng mà vậy thì sao…
Mình nghĩ thật ra tất cả chúng ta, có lẽ ít nhiều đều từng rơi vào cảm giác thua kém, cảm thấy mình không bằng người khác, cảm thấy mình không đủ giỏi, không đủ khả năng, càng không đủ nỗ lực. Nhưng mà, mình tự nghĩ vậy nhưng thực tế thì liệu có cái thang nào sẽ là cái thang đo được chính xác giữa mình và “người khác” đó ai giỏi hơn ai, trải nghiệm của ai thì là tuyệt vời hơn ai hông? Không có cái thang nào như vậy cả, thì ra không có cái thang nào như vậy cả, chỉ có mình tự cho mình kém cỏi thôi.
Ngày mình nhận ra điều đó là ngày mình nhìn lại tất cả những chuyện đã trải qua và những người mình đã từng may mắn gặp trong đời, mình nhận ra không quan trọng họ có học “trường top ngành hot” hay không, họ đều thật sự giỏi giang trong lĩnh vực mà họ yêu thích, và mọi sự so sánh đều trở nên quá khập khiễng khi mà rõ ràng, tụi mình đang sống những cuộc đời khác nhau.
Mình chọn tin vào những điều mình đã lựa chọn trải nghiệm và cả những bài học mình đã nhận được mỗi khi “lao” vào một điều gì đó. Mình tin vào những nỗ lực của mình trong những ngày ngồi ở giảng đường đại học. Và cuối cùng, mình cũng tin vào triết lý “hoàn thiện con người trước khi tạo ra sản phẩm của” của Tập đoàn panasonic. Trên tất cả, mình biết mình sẽ nuối tiếc nếu không cho phép bản thân được một lần thử. Và đôi khi tất cả mọi thứ, đều sẽ trở nên sáng rõ hơn khi mình bước được bước đầu tiên.
Và bước đầu tiên của mình khi quyết định apply học bổng Panasonic, không phải là đi chuẩn bị các loại giấy tờ để làm hồ sơ, mà là chuẩn bị tâm thế. Đó là mình cũng có câu chuyện đặc biệt của riêng mình, và sẵn sàng đón nhận mọi điều xảy đến
Ở từng vòng
Vòng hồ sơ
Học bổng có 2 diện là sinh viên xuất sắc (GPA 8.0 trở lên) và sinh viên có hoàn cảnh khó khăn nỗ lực trong học tập (GPA 7.0 trở lên). Mình sẽ không nói mỗi diện cần chuẩn bị những giấy tờ gì vì trong hướng dẫn văn phòng học bổng đã ghi rất rõ ràng với hướng dẫn rất chi tiết. Mình chỉ muốn nói về những điều mình chiêm nghiệm được trong quá trình làm hồ sơ:
Hãy thành thật – Mình nghĩ điều này quan trọng cho cả 2 vòng phỏng vấn: hãy thành thật với trải nghiệm của mình, thành thật với suy nghĩ của mình, và thành thật với chính mình. Mọi thứ đều sẽ trở nên gượng ép khi mình cố gắng viết ra hay nói ra những điều không đúng với suy nghĩ của mình hay không đúng với những gì mình đã trải qua.
Với mình, vòng hồ sơ là vòng cho mình cơ hội được ngồi xuống và đối thoại với chính mình. Nghĩ về mình trong những giai đoạn khó khăn nhất căng thẳng nhất, nghĩ về lý do mình bắt đầu. Về những nỗ lực để đi đến được ngày hôm nay. Nghĩ về những điều mình luôn tin tưởng. Và cả những mơ ước lớn lao mình chưa một lần dám nói cùng ai.
Mình thấy mình ở cả quá khứ – hiện tại – tương lai khi ngồi gõ từng dòng trả lời cho các câu hỏi khi điền đơn nộp học bổng Panasonic. Và khi cho phép mình được soi chiếu mình dưới nhiều hệ quy chiếu, khi bắt đầu tập trung viết, mình viết ra mọi thứ tự nhiên như một dòng chảy.
Mình nghĩ rằng học bổng được trao cho người cần nó, chứ không phải trao cho người xuất sắc nhất. Vậy cho nên, mình tin rằng bên cạnh nói về những điều bản thân đã làm được, hãy nói thật cụ thể vậy thì những điều mọi người sẽ làm hoặc muốn làm nếu như nhận được học bổng là gì, vì sao mọi người cần học bổng này? Học bổng có ý nghĩa thế nào trong hành trình tiếp theo của mọi người? Mình nhận ra khi mình xác định được câu chuyện mình mong người đọc sẽ nhìn thấy khi đọc đơn của mình. Mình sẽ có thể dễ dàng chọn ra những điều mình muốn chia sẻ nhất giữa hàng ngàn những điều có thể chia sẻ
Vòng phỏng vấn
Thời gian cho mỗi ca phỏng vấn chỉ trong vòng 15 phút. Trước khi bước vào phỏng vấn, câu hỏi lớn nhất mình đặt ra cho bản thân là sau 15 phút, mình muốn người phỏng vấn sẽ nhớ gì về mình.
Với mình, cả hai vòng phỏng vấn đều không như mình nghĩ
Không như mình nghĩ là vì, các chị ở cả vòng phỏng vấn mình đều dễ thương hơn mình nghĩ ^^. Bầu không khí ở buổi phỏng vấn vòng 1 với mình giống như một cuộc trò chuyện gần gũi – nơi mà mình có thể chia sẻ sâu hơn về những “câu chuyện” mình đã “kể” khi điền đơn. Còn vòng 2 giống như đang “on stage”, được thoải mái nói lên quan điểm của mình, đưa ra góc nhìn mang tính phản biện và được khẳng định lần nữa mình là ai.
Vòng 1 mình phỏng vấn với chị Phương – Phụ trách chương trình học bổng Panasonic, vòng 2 là với chị Nhị Hà – Trưởng phòng nhân sự cấp cao của Panasonic. Nếu hỏi mình để trả lời được tốt các câu hỏi thì cần gì, mình nghĩ trước khi suy nghĩ xem các chị sẽ hỏi gì (mà thật ra điều này cũng rất khó) thì hãy dành thời gian để tự “hỏi” mình. Vì mình nghĩ cái cần nhất để trả lời các câu hỏi là sự hiểu mình. Hiểu về những điều mình đã làm, muốn làm và vì sao mình lại muốn làm nó, iểu về chuyên ngành mình đang theo học. Hiểu về phiên bản mình muốn trở thành trong tương lai, chia sẻ chân thành và thẳng thắn.
Nhận được
Trước lễ trao
Trước ngày lễ trao học bổng chính thức diễn ra, các bạn ở Hà Nội, Đà Nẵng và Cần Thơ sẽ vào Sài Gòn, mọi chi phí dĩ nhiên đều được tập đoàn chi trả. Mình gặp các bạn lần đầu là ở buổi sáng chơi team building và training ngày hôm sau. Ừa đúng rồi đó, tụi mình không phải chỉ gặp nhau ở buổi lễ, tụi mình có thời gian để gặp gỡ và trò chuyện với nhau trước đó, tụi mình cùng sang Bình Dương đi tham quan nhà máy của Panasonic. Mình còn nghe nói mấy bạn ở miền bắc miền trung vào ở khách sạn thì còn thức đêm để… chơi bài. Và vì vậy mà, tụi mình gắn kết, theo cách rất tự nhiên.
Đêm cuối cùng mọi người ở Sài Gòn, mình kịp nhớ tên và nhớ trường của tất cả. Trời ơi mình nhớ tên dở dữ lắm, nói chuyện đến những tiếng cuối cùng trước khi các bạn bay mình mới nhớ tên xong.
Quá khó để có thể nói trước rằng tụi mình vẫn sẽ giữ được tình bạn này khi mà tụi mình ở cách nhau 2 giờ bay. Tụi mình có những con đường riêng khó để tìm ra giao điểm, tụi mình mang trong lòng những ước mơ riêng. Nhưng mình biết, mình sẽ không quên những giây phút được gặp gỡ trò chuyện với mọi người. Mà như mình có về “khoe” với bảo trân, các bạn tao gặp hôm nay giỏi lắm mày ơi, tao biết mọi người đều có thành tích khủng và cực kì nỗ lực, nhưng mọi người cũng không tự cho mình là lớn lao, mọi người dễ thương và cầu tiến, khiêm tốn và hoà đồng.
Và sau đó…
Do mở đơn cho sinh viên trên toàn quốc nên dĩ nhiên, sinh viên nhận được học bổng năm 2022 cũng đến từ cả 3 miền Bắc, Trung, Nam. Hồi đầu, mình rất mong lễ trao học bổng năm nay sẽ diễn ra ở Thủ đô, vì mình muốn được ra Thủ đô lắm. Nhưng dĩ nhiên, mình tính không bằng… anh chị Panasonic tính, lễ trao diễn ra ở Sài Gòn, trường ĐH Hoa Sen.
Nhưng lúc đứng trên sân khấu để là MC của buổi lễ ngày hôm đó, mình đã không còn nuối tiếc gì. Nếu trao ở Thủ đô, có lẽ mình đã không thể nhìn thấy ánh mắt tự hào của ba, mẹ, và chị hai. Không thể đến chỗ thầy Phúc khoa mình rồi nói em cảm ơn thầy vì đã đến đây. Tất nhiên cũng không thể nhìn thấy Phương Anh lăng xăng vác máy ảnh chụp ảnh. Con nhỏ đến từ lúc 11h30 để make up cho mình. Nó nói để mình lên sân khấu vừa làm MC vừa được nhận học bổng mà tự make up thì nó không yên tâm nổi (Panasonic có mời người nhà và bạn bè của sinh viên nhận được học bổng đến tham dự buổi lễ).
Và nếu trao ở Thủ đô, chắc cũng không thể có đêm 11h hơn chở Thơm dọc các con đường Sài Gòn. Vừa chạy vừa chỉ chỗ này là Nhà thờ Đức bà nè, ở đây có nhiều bồ câu. Hay vừa ngồi xe vừa bảo với chị Nina này là hai bờ Trường Sa Hoàng Sa, mấy lúc buồn em hay ra đây ngồi thừ trên ghế đá. Rồi mình “dặn” mọi người mốt em có dịp ra Hà Nội, mọi người dẫn em đi hồ tây nha.
Ngày hôm đó dưới ánh đèn sân khấu, ba năm đại học của mình giống như thước phim quay chậm chạy qua trước mắt. Mình thấy mình trong những ngày đi quay ròng rã, thấy những nhân vật mình từng trò chuyện. Cũng thấy mình trong những ngày cùng bạn bè chạy sản phẩm cuối kì, đứa nào cũng mệt, nhưng đã cười và làm rất hồn nhiên. Mình vẫn thường hay nói rằng, mình có nhiều giai đoạn lao đao ở khoa Báo. Thế nhưng mình chưa bao giờ không biết ơn vì những trải nghiệm mình đã có ở khoa Báo. Những trải nghiệm đó giúp mình lớn lên. Và nó hun đúc trong lòng mình khát khao làm người tử tế, làm nghề tử tế, dù sau này mình theo đuổi công việc nào đi chăng nữa.
Thật lòng mình chưa bao giờ nghĩ, ngoài những giá trị về vật chất hay kỹ năng, học bổng Panasonic sẽ mang đến cho mình nhiều cảm xúc tới vậy, nhiều trải nghiệm tới vậy. Và nhiều lần được “vỡ” ra để tự soi mình tới vậy
Cảm ơn mọi người nếu đã đọc đến đây. Mình mong mình và mọi người, đủ mạnh mẽ để tiếp tục lao vào những điều vì điều này điều kia mà từng nghĩ là bản thân không thể.
Update
Khi mình đăng bài viết này, học bổng năm 2023 đã mở đơn. Năm nay, dòng “ưu tiên sinh viên khối ngành kỹ thuật kinh tế” cũng đã được bỏ ra khỏi thông báo về chương trình học bổng. Những người bạn thuộc khối ngành xã hội nhân văn của mình nếu đọc tới đây, xin hãy mạnh dạn nộp đơn và kể câu chuyện của bạn, nha